Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Câu chuyện về Chúa Trời (Phần 1: Real love that seems like a dream)

As man walked upon this land called earth, in the days before history had been divided into BC and AD, a man by the name of Joseph lived in a village called Nazareth, located in Galilee in the northern region of Israel.

Joseph was a kindhearted and righteous young man. He was a carpenter by trade and was engaged to a young woman by the name of Mary, a woman whom he loved dearly.

Yet, in the midst of his joy, Joseph encountered a problem that caused him unspeakable agony. He discovered that Mary, the woman he loved more than anyone in the world, was pregnant with a child that had nothing to do with him. Thinking that he could not take a woman in such a condition to be his wife, he was considering breaking off their relationship quietly, but then an angel of the Lord appeared to him in a dream and said,
"Do not be afraid to take to you Mary your wife, for that which is conceived in her is of the Holy Spirit. And she will bring forth a Son, and you shall call His name Jesus, for He will save His people from their sins." (Matthew 1:20-21)

The angel went on to explain that these events were the process of the fulfillment of the promise that God had made through the prophet Isaiah 740 years earlier. Isaiah chapter 7 verse 14 contains a record of this promise:
Behold, the virgin shall conceive and bear a Son, and shall call His name Immanuel.

"Immanuel" means "God with us." In other words, this prophecy was to let us know that God Himself would appear to us in human form.

Before this was revealed to Joseph, the angel Gabriel appeared to Mary and said,
"Do not be afraid, Mary, for you have found favor with God. And behold, you will conceive in your womb and bring forth a Son, and shall call His name Jesus. He will be great, and will be called the Son of the Highest; and the Lord God will give Him the throne of His father David. And He will reign over the house of Jacob forever, and of His kingdom there will be no end" (Luke 1:30-33).

When Mary heard these words, she asked,
"How can this be, since I do not know a man?" (See Luke 1:34)

The angel replied,
"The Holy Spirit will come upon you, and the power of the Highest will overshadow you; therefore, also, that Holy One who is to be born will be called the Son of God. ... For with God nothing will be impossible" (Luke 1:35, 37).

Mary responded in obedience to these words:
"Behold the maidservant of the Lord! Let it be to me according to your word" (Luke 1:38).

When Mary was in the house of Zacharias the priest after she had conceived, she sang God's praises, saying,
"My soul magnifies the Lord, and my spirit has rejoiced in God my Savior. For He has regarded the lowly state of His maidservant; for behold, henceforth all generations will call me blessed. For He who is mighty has done great things for me, and holy is His name. And His mercy is on those who fear Him from generation to generation" (Luke 1:46-50).

Joseph was not aware of the praise for God overflowing from Mary's heart as this blessed truth was accomplished within her, so it was only natural that his heart should have been filled with deep concern.

It was when Joseph was in this state that the angel of the Lord proclaimed to him the news that the light had shone in Galilee on the land that lay in the shadow of death, as had been foretold long before in the word of God received by the prophet Isaiah:
Nevertheless the gloom will not be upon her who is distressed, as when at first He lightly esteemed the land of Zebulun and the land of Naphtali, and afterward more heavily oppressed her, by the way of the sea, beyond the Jordan, In Galilee of the Gentiles. The people who walked in darkness have seen a great light; those who dwelt in the land of the shadow of death, upon them a light has shined (Isaiah 9:1-2).
For unto us a Child is born, unto us a Son is given; and the government will be upon His shoulder. And His name will be called Wonderful, Counselor, Mighty God, Everlasting Father, Prince of Peace. Of the increase of His government and peace there will be no end, upon the throne of David and over His kingdom, to order it and establish it with judgment and justice from that time forward, even forever. The zeal of the Lord of hosts will perform this. (Isaiah 9: 6-7)
Isaiah made this prophecy a long time ago, 740 years before Jesus was born. It was when the Child had been conceived in Mary's womb in accordance with the prophecies, and the predictions of the prophets were being fulfilled one by one, that Augustus, the Roman emperor who had control of various countries along the shores of the Mediterranean Sea, gave the command that a census be taken of all the world. This stemmed from the emperor's greed for a more efficient collection of taxes, but God's plan surpasses Satan's schemes that had aroused this greed in the emperor, and this plan was gradually beginning to shine through the light of His word.
Joseph and Mary also traveled the long distance up to Bethlehem, in the land of Judah, to the city of their ancestor David, in order to be registered.
Mary was due to give birth when she and Joseph arrived at their destination, but the city was bustling with travelers and they were not able to find a place to stay. They just managed to find somewhere in a stable and there Mary gave birth to her child, wrapped Him in swaddling bands, and laid Him in a manger.
It was around that time that an angel of the Lord appeared to some shepherds who were watching over their flocks by night in the open fields. The shepherds trembled with fear as the glory of God shone round about them. Then the angel said to them,
"Do not be afraid, for behold, I bring you good tidings of great joy which will be to all people. For there is born to you this day in the city of David a Savior, who is Christ the Lord. And this will be the sign to you: you will find a Babe wrapped in swaddling cloths, lying in a manger" (Luke 2:10-12).
Then suddenly a whole host of angels appeared in the sky, praising God and saying,
"Glory to God in the highest, And on earth peace, goodwill toward men!"
(Luke 2:14)
When the angels had gone away from them into heaven, the shepherds looked at one another and said,
"Let us now go to Bethlehem and see this thing that has come to pass, which the Lord has made known to us" (Luke 2:15).
They went quickly and found Mary and Joseph, and the baby lying in the manger, and they told them what the angel had said to them.
Mary stored these words up in her heart and pondered over them.
The shepherds returned glorifying and praising God for all that they had seen and heard.
A short time after that, Jerusalem was suddenly set in commotion. Some wise men had come from the east and asked,
"Where is He who has been born King of the Jews? For we have seen His star in the East and have come to worship Him" (Matthew 2:2).
King Herod gathered all the chief priests and scribes and he inquired of them where the Christ was to be born. (Matthew 2:4).
They told him that long ago a prophet had said that a star would appear out of Jacob (See Numbers 24:17). 

After this, Jesus left Nazareth and went and lived in the area of Capernaum, near the sea in the region of Zebulun and Naphtali. This, too, was in accordance with God's instructions, spoken through the prophet Isaiah.
Nevertheless the gloom will not be upon her who is distressed, as when at first He lightly esteemed the land of Zebulun and the land of Naphtali, and afterward more heavily oppressed her, by the way of the sea, beyond the Jordan, In Galilee of the Gentiles. (Isaiah 9:1)
One Sabbath day when Jesus went into the synagogue, He turned to the book of the prophet Isaiah and read from it. Then He closed the book, gave it back to the attendant, and said to the people who were gathered in the synagogue,
"Today this Scripture is fulfilled in your hearing" (Luke 4:21).
The Scripture that He had read was from the first verse of Isaiah chapter 61:1.
The Spirit of the Lord God is upon Me, because the Lord has anointed Me to preach good tidings to the poor; He has sent Me to heal the brokenhearted, to proclaim liberty to the captives, and the opening of the prison to those who are bound.
From this, we can see that God's word of warning, which was given long ago in the Garden of Eden, was definitely accomplished.
Adam, the forefather of the human race, accepted the fruit of the tree of the knowledge of good and evil from his wife, Eve, and ate it. Eve had been deceived by the serpent and had eaten this fruit, the fruit that God had said was not to be eaten. As a result, the eyes of both of them were opened and they lost the blessing that God had given them in the beginning.
God had said that on the day they ate the fruit of the tree of the knowledge of good and evil, they would surely die. Even though physically they were still alive, their spirits were in a dead state. In other words, the communication between God and man was broken off, and Adam became the forefather of men who were dead in trespasses and sin.
In order to give life to the pitiful spirits of men who would inherit this dead state and be born in trespasses and sin, God said that the descendant of the woman would appear and bruise the serpent on the head (See Genesis 3:15). God gave this as a warning to the serpent, the tempter.
These were the words that God spoke in the Garden of Eden to Adam, who had forgotten the commandment that he had been given and had eaten the fruit of the tree of the knowledge of good and evil, and to the serpent who had led him to eat the fruit.
At the time when God created the heavens and the earth, He was pleased with what had been accomplished on each day except the second day, when He made the firmament.
On the sixth and last day of the creation, when God created man, we even find that God said, "it was very good" (see Genesis 1:31).
On the second day, however, God did not express any joy at all. When we look into this matter, we find that it was because of Satan, who had become the prince of the power of the air. So it was that God had commanded Adam to tend the garden and to take care of it (See Genesis 2:15).
Thus from the time Adam left the garden paradise, man roamed in the darkness until at one point in the history of mankind, God gave His only begotten Son. This was Jesus Christ, born as the descendant of a woman, as God had said in the Garden of Eden. 

In Isaiah chapter 7 verse 14 the prophet wrote,
Behold, the virgin shall conceive and bear a Son, and shall call His name Immanuel,
and the apostle Matthew wrote of
Mary, of whom was born Jesus who is called Christ (Matthew 1:16).
The prophet Isaiah wrote,
For unto us a Child is born, unto us a Son is given (Isaiah 9:6),
and in reference to this Child, he said that He would be called
Wonderful, Counselor, Mighty God, Everlasting Father, Prince of Peace
(Isaiah 9:6).
About 740 years after Isaiah recorded these words, God's gift was conceived in Nazareth. The Child that was conceived was the promised Son of God.
Even though Jesus was born in Bethlehem, it was in Nazareth that God gave His Son to mankind; in other words, it was in Nazareth that He was conceived. As the Child was developing in His mother's womb, the Roman emperor, to satisfy his greed, sent out a decree that a census be taken. As a result, the Child's mother went south to Bethlehem, and there the Child was brought into the world.
Thus came about the birth of Jesus Christ, as had been foretold long before - about 700 years before - by the prophet Micah.
But you, Bethlehem Ephrathah, though you are little among the thousands of Judah, yet out of you shall come forth to Me the One to be Ruler in Israel, whose goings forth are from of old, from everlasting. (Micah 5:2)
Jesus then left this place where the prophecy had been fulfilled and went to Egypt. Later, He moved to Nazareth and lived there in order that He might appear as the great light to shine upon "the people who walk in darkness" as prophesied by Isaiah. This truth that had now fulfilled the Word of God, which had been concealed for many long years, actually became the light that illuminated the darkness for the people living in Nazareth.
Also, when Jesus was born, the glory of the Lord shone round about the shepherds who were in the fields, and the multitude of the heavenly host praised God saying,
"Glory to God in the highest, And on earth peace among men with whom He is pleased" (Luke 2:14 NASV).
This is truly the way it is.
Since then, for the past two thousand years, amongst the countless people who have lived on this earth, there have been, and still are, people who have become children of God, in other words, those with whom God is pleased.
These are the people who believe in Jesus Christ, the Son of God; who praise God in their hearts for the grace by which He has clothed their spirits with His love; whose hearts are overflowing with gratitude for the forgiveness of their sins; and who, through experience, have personally come to know what has been accomplished through this holy Light.
The Bible says of Jesus,
And she will bring forth a Son, and you shall call His name Jesus, for He will save His people from their sins (Matthew 1:21).
Someone was sent six months in advance in order to proclaim this true Light. This was John the Baptist. His father, Zacharias, was a priest of the division of Abijah, and at the time of the birth of his son, he was filled with the Holy Spirit and prophesied saying,
And you, child, will be called the prophet of the Highest; for you will go before the face of the Lord to prepare His ways, to give knowledge of salvation to His people by the remission of their sins, through the tender mercy of our God, with which the Dayspring from on high has visited us; to give light to those who sit in darkness and the shadow of death, to guide our feet into the way of peace (Luke 1:76-79).
After this had been accomplished the apostle Paul expressed it as follows,
For it is the God who commanded light to shine out of darkness, who has shone in our hearts to give the light of the knowledge of the glory of God in the face of Jesus Christ (2 Corinthians 4:6).
This corresponds to God's purpose in creating the heavens and the earth. When the earth was formless and void and darkness was over the surface of the deep, God said, "Let there be light," and He said that light was to shine upon the earth (See Genesis 1:3,15). It is clear that we were all spiritually blind until we were redeemed from the power of darkness, in other words, until we received forgiveness for our sins through the power of the death and resurrection of Jesus Christ, the Son of God, who thus revealed God's love (See Colossians 1:12-14). 

There was a blind man who, having come to know Jesus for the first time, said,
"One thing I know: that though I was blind, now I see" (John 9:25).
One of the reasons Jesus had come to this world was so that
"... they which see not might see; and that they which see might be made blind."
When He said this, some of those who opposed Him asked,
"Are we blind also?"(John 9:40)
To this Jesus replied,
"If you were blind, you would have no sin; but now you say, 'We see,' therefore your sin remains" (John 9:41).
And Jesus said, "For judgment I have come into this world, that those who do not see may see, and that those who see may be made blind." Then some of the Pharisees who were with Him heard these words, and said to Him, "Are we blind also?" Jesus said to them, "If you were blind, you would have no sin; but now you say, 'We see.' Therefore your sin remains." (John 9:39-41)
With this dispute in mind, the apostle John wrote,
And the light shines in the darkness, and the darkness did not comprehend it (John 1:5).
He also wrote that Jesus was "the true light which gives light to every man."
That was the true Light which gives light to every man coming into the world. He was in the world, and the world was made through Him, and the world did not know Him. He came to His own, and His own did not receive Him. (John 1:9-11)
As Jesus said, this true light that gives light to every man was Jesus Himself.
As long as I am in the world, I am the light of the world. (John 9:5)
Long before this, the prophet Isaiah also said,
The people who walked in darkness have seen a great light; those who dwelt in the land of the shadow of death, upon them a light has shined. (Isaiah 9:2)
For unto us a Child is born, unto us a Son is given; and the government will be upon His shoulder. And His name will be called Wonderful, Counselor, Mighty God, Everlasting Father, Prince of Peace. (Isaiah 9:6)
It says here, "unto us a Son is given." About 740 years later, God spoke through His only begotten Son, Jesus Christ, saying,
For God so loved the world that He gave His only begotten Son, that whoever believes in Him should not perish but have everlasting life (John 3:16).
Before Jesus, this only begotten Son, was born into the world in human form, He was God the Creator (See Proverbs 8:22-30).
"Then I was beside Him as a master craftsman; and I was daily His delight, Rejoicing always before Him." (Proverbs 8:30)
The Bible says that "No one has seen God at any time. The only begotten Son, who is in the bosom of the Father, He has declared Him" (John 1:18). 

This is the One who is the radiance of God's glory and the exact representation of His nature. He is also the One who created the world. He is the One who spoke long ago through the prophets of Israel in many portions and in many ways to the ancestors of the Israelites who lived before the birth of Jesus Christ. In other words, at the end of all these prophecies, God clothed Himself in the body of His Son and spoke to mankind.
God, who at various times and in various ways spoke in time past to the fathers by the prophets, has in these last days spoken to us by His Son, whom He has appointed heir of all things, through whom also He made the worlds.
(Hebrews 1:1-2)
When the people marveled at this holy Man and asked,
"Who art Thou?"
Jesus said,
"Just what I have been saying to you from the beginning" (John 8:25).
Then He said,
"Most assuredly, I say to you, before Abraham was, I AM" (John 8:58).
In saying this, He was revealing Himself as the eternal One.
The Holy Spirit of the One who said, "Before Abraham was, I am"
and "Just what I have been saying to you from the beginning" is the Holy Spirit who was in the prophets (in their spirits) long ago as He predicted the sufferings of Christ and the glories to follow.
Of this salvation the prophets have inquired and searched carefully, who prophesied of the grace that would come to you, searching what, or what manner of time, the Spirit of Christ who was in them was indicating when He testified beforehand the sufferings of Christ and the glories that would follow.
(1 Peter 1:10-11)
God, who spoke to the Israelites through many prophets over such a long period of time, also said,
"You are My witnesses," says the Lord, "and My servant whom I have chosen, that you may know and believe Me, and understand that I am He. Before Me there was no God formed, nor shall there be after Me. I,even I, am the Lord, And besides Me there is no savior. I am the Lord, your Holy One, The Creator of Israel, your King (Isaiah 43:10-11, 15).
He is the One who was born on this earth in accordance with the prophecies that said that a Child would be born, a Son (the only begotten Son) would be given and He would be the Almighty God, the Everlasting Father, and the Prince of Peace. He was born in the humble physical form of a man; He was the Word made flesh (See John 1:14).
He came to His own, in other words, He came to the land of Israel, but in the end, those who were His own didn't receive Him. They subjected Him to the most severe punishment of their time; they crucified Him. His hands and His feet were pierced with nails.
The Man who was killed in this way as a sinner, His face contorted in pain, a crown of thorns on His head, was none other than God's only begotten Son.
About 740 years earlier, the prophet Isaiah had written,
Just as many were astonished at you, So His visage was marred more than any man, And His form more than the sons of men" (Isaiah 52:14). 

Since He was clearly God and not just a man, the prophet Isaiah wrote, "His visage was so marred more than any man."
About a thousand years before Jesus was born, King David wrote,
For dogs have surrounded Me; the congregation of the wicked has enclosed Me. They pierced My hands and My feet (Psalm 22:16).
He also wrote,
They divide My garments among them, And for My clothing they cast lots
(Psalm 22:18),
and
He trusted in the Lord, let Him rescue Him; Let Him deliver Him, since He delights in Him! (Psalm 22:8).
Of Jesus' suffering, David wrote,
My God, My God, why have You forsaken Me? Why are You so far from helping Me, and from the words of My groaning? (Psalm 22:1)
If you look up all these prophesies one by one and compare them to the death of Jesus Christ and the events surrounding that death as they appear in the New Testament, you will come to see it all as the completion of a well-built structure that is made according to precise plans and designs.
Then they crucified Him, and divided His garments, casting lots, that it might be fulfilled which was spoken by the prophet: "They divided My garments among them, And for My clothing they cast lots. (Matthew 27:35)
He trusted in God; let Him deliver Him now if He will have Him; for He said, "I am the Son of God." (Matthew 27:43)
And about the ninth hour Jesus cried out with a loud voice, saying, "Eli, Eli, lama sabachthani?" that is, "My God, My God, why have You forsaken Me?" (Matthew 27:46)
Jesus suffered and died in this way, but three days later He rose from the dead. In reference to this, David had written many years earlier:
Therefore my heart is glad, and my glory rejoices; my flesh also will rest in hope. For You will not leave my soul in Sheol, nor will You allow Your Holy One to see corruption. You will show me the path of life; in Your presence is fullness of joy; at Your right hand are pleasures forevermore (Psalm 16:9-11).
Despite the fact that these records were to be found in the Scriptures, even those who had followed Jesus did not believe this truth. When two of these people were walking along the road to Emmaus together on the day after the Sabbath when Jesus had risen from the dead, Jesus came up to them and walked along with them; but their vision was obstructed, preventing them from recognizing Him. Jesus asked them what they were talking about as they walked along (See Luke 24:17), and they replied,
"Are You the only stranger in Jerusalem, and have You not known the things which happened there in these days?" (See Luke 24:18)
Then they told him about Jesus and how He had been so unjustly treated.
"The chief priests and our rulers delivered Him to be condemned to death, and crucified Him. But we were hoping that it was He who was going to redeem Israel. Indeed, besides all this, today is the third day since these things happened. Yes, and certain women of our company, who arrived at the tomb early, astonished us. When they did not find His body, they came saying that they had also seen a vision of angels who said He was alive. And certain of those who were with us went to the tomb and found it just as the women had said; but Him they did not see." (See Luke 24:20-24). 

Jesus said to them,
"O foolish ones, and slow of heart to believe in all that the prophets have spoken! Ought not the Christ to have suffered these things and to enter into His glory?" (Luke 24:25-26)
And beginning with Moses and with all the prophets, He explained to them carefully the things concerning Himself in all the Scriptures. Then, when the three of them sat down to eat, Jesus took some bread and after He had blessed it, He broke it and gave it to the two men.
It was then that their eyes were opened and they recognized Jesus Christ. Then Jesus disappeared from their sight, and the two said to one another,
"Did not our hearts burn within us, while He talked with us by the way, and while He opened to us the scriptures (the Old Testament)?" (See Luke 24:13-32)
Then He said to them, "These are the words which I spoke to you while I was still with you, that all things must be fulfilled which were written in the Law of Moses and the Prophets and the Psalms concerning Me." And He opened their understanding, that they might comprehend the Scriptures. Then He said to them, "Thus it is written, and thus it was necessary for the Christ to suffer and to rise from the dead the third day, and that repentance and remission of sins should be preached in His name to all nations, beginning at Jerusalem. And you are witnesses of these things." (Luke 24:44-48)
Thus Jesus was crucified and died and was raised from the dead three days later. After He had suffered in this way, He presented Himself alive, by many convincing proofs. He appeared to them over a period of forty days and spoke of the things concerning the kingdom of God. (See Acts 1:3)
If we consider the most important part of all of this, even when Jesus was born, the angel proclaimed,
"For He will save His people from their sins" (Matthew 1:21).
Just as the angel revealed this about Jesus after His resurrection, Jesus Himself also said,
"That repentance and remission of sins should be preached in His name to all nations, beginning at Jerusalem" (Luke 24:47).
Also the apostle Peter wrote,
"To Him all the prophets witness that, through His name, whoever believes in Him will receive remission of sins" (Acts 10:43).
This blessed truth to which, through the grace of Jesus Christ, man's spirit has been called from his wanderings in darkness and the oppression of sin, is the news of God's tremendous love, which He promised beforehand in the Old Testament. This is the gospel that God promised in advance through His prophets in the Holy Scriptures. (See Romans 1:2).
Therefore the purpose of recording the Old Testament and that of recording the New Testament is to be found in the words Jesus spoke when He was living in the flesh, that is to say, before He was crucified:
You search the Scriptures, for in them you think you have eternal life; and these are they which testify of Me" (John 5:39).
At that time, whenever the Jews read the Old Testament, they did so in the hope of receiving eternal life, but Jesus Himself told them that the Scriptures, or the Old Testament, bore witness to the fact that He was the Christ. Also, the apostle John bore witness, saying that the Scriptures that make up the New Testament were recorded so that those who read them might believe that Jesus is the Son of God and the Christ, and that by believing in the name of Jesus, God's only begotten Son, they might receive eternal life.
"But these are written that you may believe that Jesus is the Christ, the Son of God, and that believing you may have life in His name. (John 20:31) 


King Solomon lived more than 900 years before the birth of Jesus. Even though he enjoyed so much glory, he said,
"Vanity of vanities."
He said that there was no difference between the death of animals and the death of men. On the other hand, however, he also said,
Who knows the spirit of the sons of men, which goes upward, and the spirit of the animal, which goes down to the earth? (Ecclesiastes 3:21)
and
Let us hear the conclusion of the whole matter: Fear God and keep His commandments, for this is man's all. For God will bring every work into judgment, Including every secret thing, Whether good or evil" (Ecclesiastes 12:13-14).

For God will bring every work into judgment, Including every secret thing, Whether good or evil. (Ecclesiastes 3:15)
We can see that this reference to the fact that judgment awaits everybody after death concurs with the words that Jesus Himself said in the New Testament, the words of Jesus as recorded by the apostle John:
He who rejects Me, and does not receive My words, has that which judges him -- the word that I have spoken will judge him in the last day. For I have not spoken on My own authority; but the Father who sent Me gave Me a command, what I should say and what I should speak. And I know that His command is everlasting life. Therefore, whatever I speak, just as the Father has told Me, so I speak (John 12:48-50).
Similarly, among the texts that well explain the love of God in sending Jesus Christ into this world, we find the verse that reads,
For God so loved the world that He gave His only begotten Son, that whoever believes in Him should not perish but have everlasting life (John 3:16).
It is a fact that if we only believe, as it says here, we escape the punishment of eternal destruction and we receive eternal life. Yet there is one truth that we must be sure to realize and that is the fact that Jesus Christ took our sins - the sins of each one of us individually - upon Himself when He died on the cross. It is absolutely necessary to know this. John the Baptist also made a loud exclamation regarding Jesus Christ.
The next day John saw Jesus coming toward him, and said, "Behold! The Lamb of God who takes away the sin of the world!" (John 1:29)
The sin of the whole world that He took upon Himself includes my sins - the sins of the author of this book - and your sins - the reader - that is, your personal sins. The sins of each of us individually are all included. The Bible says,
That if you confess with your mouth the Lord Jesus and believe in your heart that God has raised Him from the dead, you will be saved. For with the heart one believes unto righteousness, and with the mouth confession is made unto salvation. (Romans 10:9-10). 

It is necessary for us to think once again about all the things that have been discussed up to this point. If you do that, you will probably remember how the Old Testament explained beforehand the birth of Jesus, His death, and the fact that God raised Him from the dead. If you believe the entire Bible from what you have read - firstly through the prophets and then through the writings of the apostles - the promise that Jesus Himself made will be accomplished in you.
Let's listen carefully now to this promise.
Most assuredly, I say to you, he who hears My word and believes in Him who sent Me has everlasting life, and shall not come into judgment, but has passed from death into life. (John 5:24)

Most assuredly, I say to you, he who believes in Me has everlasting life.
(John 6:47)
If you believe this as a fact and do not have any doubts about it, then be thankful to God for the love that He has given you free of charge, and let's read once more with gratitude the words of Jesus:
"And I give them eternal life, and they shall never perish; neither shall anyone snatch them out of My hand. My Father, who has given them to Me, is greater than all; and no one is able to snatch them out of My Father's hand. I and My Father are one." (John 10:28-30)
Let us spend our lives with hearts thankful to God and to His Son, Jesus Christ, who freely bestowed this great love upon us, and let us cast all our cares upon Him.
Amen.

Tản mạn ngày khai trường

Hôm nay, ngày 05/09 - Thời điểm mà mọi học sinh trên mọi miền của tổ quốc đều hạnh phúc, sung sướng, hân hoan chào đón ngày khai trường. Sáng nay, trên đường đến trường để dự buổi lễ khai giảng năm học mới, tôi có đi ngang qua trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm (gần Thảo Cẩm Viên) và như có điều gì đó kỳ lạ lắm đã thôi thúc tôi dừng lại ở đó một hồi lâu...

 
Từng nhịp trống vang lên, những đợt vỗ tay, những lời trò chuyện nghe mới thân mật và hạnh phúc biết bao. Nhìn những học sinh cấp một và đặc biệt là những tân học sinh lớp một, tự nhiên tôi có cảm giác vui vui và trong tôi lúc đó lại hiện lên những ký ức, những kỷ niệm, khoảnh khắc của cái ngày đầu tiên tôi được đến trường mà cho tới sáng hôm nay tôi vẫn không sao quên được…

Tôi vẫn nhớ, đó là một buổi sáng thứ hai, trên con đường làng - Con đường mà mọi ngày tôi vẫn chạy nhảy, nô đùa, nhưng hôm đó nó mới khác và lạ làm sao, khi tôi cùng ba tản bộ khoảng hai km tiến đến trường Tư thục Thánh mẫu Tầm Hưng để tham dự buổi lễ khai giảng năm học mới. Đó là một buổi sáng tuyệt vời đối với tôi, hôm đó có lẽ là lần đầu tiên mà các bạn của tôi cũng như gia đình tôi không còn gọi tôi bằng cái tên quen thuộc “thằng dởm” nữa mà thay vào đó là một cái tên mới toanh nhưng đẹp vô cùng: Hồ Viết Vũ. Tôi còn nhớ, vì là lần đầu tiên đến trường nên mọi thứ đối với tôi đều trở nên mới mẻ và lạ lùng làm sao. Chính vì thế, ba kính yêu đã lần lượt chỉ cho tôi biết: đây là các bạn cùng lớp của tôi, kia là lớp học của tôi, còn kia nữa là cô giáo chủ nhiệm của tôi (cô Nguyễn Thị Thanh Nở)…


 

Lại một đợt trống nữa vang lên, tôi giật mình trở về với hiện tại khi bản thân mình không còn là một học sinh nữa, thời gian đã biến tôi trở thành một giáo viên rồi. Một mình thầm lặng tiếp tục quan sát buổi lễ khai giảng, các nghi thức vẫn đang tiếp tục diễn ra… Nhìn kìa, một học sinh nhỏ tuổi (có thể mới lớp một) kia sao vào hàng rồi mà lại khóc thế (hình như là… đang nhớ mẹ!), cậu kia sao lại đi trễ, còn nhóc kia nữa sao giờ này mà trên tay vẫn cầm một gói xôi? Rồi một lúc sau, khoảng 7h30’, tôi cũng tạm biệt những học sinh của trường tiểu học Nguyễn Bỉnh Khiêm, sau khi không quên mong ước và nguyện cầu cho những học sinh bé nhỏ, dễ thương của trường cũng như trong cả nước một năm học đạt thành tích tốt, thắng lợi.

Còn tôi, tôi phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa để cái ngày đầu tiên ba đưa tôi đến trường là một trong những ngày có ý nghĩa nhất của cuộc đời tôi

.

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Bộ sưu tập các bài nói về tương lai đất nước...

 (1)


Trong thư gửi học sinh nhân ngày khai trường đầu tiên của nước Việt Nam độc lập, Bác Hồ thiết tha căn dặn : "Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không, chính là nhờ một phần ở công học tập của các em". Lời dạy của bác giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vai trò của tuổi trẻ đối với tương lai của đất nước.
Thế kỉ 21, thế kỉ của sự phát triển, nâng cao không ngừng của văn hóa, kinh tế, đất nước. Để có thế bắt kịp đà phát triển của những nước lớn mạnh thì cần sự chung sức, đồng lòng của tất cả mọi người, mà lực lượng chủ yếu chính là tuổi trẻ. Bởi tuổi trẻ là lực lượng nòng cốt, là chủ nhân tương lai, là nhân vật chính góp phần tạo nên cái thế, cái dáng đứng cho Tổ QuốcViệt Nam . Sinh ra ở đời, ai trong chúng ta cũng khao khát được sống hạnh phúc, mỗi người luôn tìm cho mình một lẽ sống hay nói đúng hơn là một lý tưởng sống. Và nhất là tuổi trẻ hiện nay, những người nắm trong tay vận mệnh của đất nước phải xác định được cho mình một lý tưởng sống đúng đắn. Trong thời kì công nghiệp hóa, hiện đại hóa, tuổi trẻ chúng ta được đặt ra câu hỏi: sống như thế nào để có ích cho xã hội? Tuổi trẻ là nhân tố quyết định sự tồn vong của đất nước, vì thế lý tưởng sống của chúng ta là xây dựng đất nước, xây dựng Chủ nghĩa Xã Hội, nối tiếp cha ông bảo vệ Tổ Quốc và đi lên vì sự tiến bộ của nhân loại.
Tuổi trẻ là những người chủ tương lại của đất nước, là chủ của thế giới, động lực giúp cho xã hội phát triển. Chính vì vậy mà các bạn thanh thiếu niên cần phải sống có lý tưởng cao đẹp. Hãy nhớ rằng: "Non sôngViệt Nam có trở nên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có sánh vai với các cường quốc năm châu được hay không đó là nhờ vào công học tập của các em" lời nhắn như thiêng liêng ấy phải được thực hiện! Các bạn hãy cố lên!
"Không có việc gì khó
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên"
(Hồ Chí Minh)
Và thời nào cũng vậy, thế hệ trẻ luôn là lực lượng tiên phong, xông pha vào những nơi gian khổ mà không ngại khó. Điều đó đã được thể hiện rất rõ trong thời chiến. Những người con của đất nước đã hiến dâng cả tuổi thanh xuân của mình - cái tuổi 20 đầy ước mơ ấy - cho Tổ quốc với lý tưởng sống thật cao đẹp và thánh thiện. Đấy là những thanh niên của gần 40 năm trước, còn lớp thanh niên ngày nay thì sao? Vâng! Đấy chính là chúng ta. Các bạn ạ! Chúng ta nên biết một điều: nếu như lớp người đi trước đã quên mình cho thế hệ sau được độc lập, no ấm thì ngày nay, tuổi trẻ chúng ta sẽ tiếp tục duy trì truyền thống đó. Và một điều quan trọng là bạn đừng xem đấy là nghĩa vụ để rồi miễn cưỡng thực hiện. Chúng ta hiểu rằng: được sinh ra là một hạnh phúc và được sống tự do, no đủ đó là món quà quý báu, vô giá mà quê hương và xã hội đã ban tặng cho chúng ta. Hạnh phúc không tự nhiên mà có. Mà đó là xương máu, tâm huyết của biết bao con người trên đất nước này. Họ là ai? Họ là những con người yêu quý quê hưong đất nước. Họ cho rằng được hiến dâng cho quê hương là hạnh phúc, là niềm tự hào, là vinh dự quý báu.
Thế thì sao chúng ta không học theo họ. Mọi suy nghĩ, hành động đều bắt nguồn từ ý nghĩ. Ý nghĩ, tư tưởng là nền móng cơ bản dẫn việc làm, lối sống của thế hệ trẻ. Mỗi một thời đại, mỗi một hoàn cảnh lịch sử mà thanh niên nuôi dưỡng những ước vọng, những lý tưởng sống và suy ngẫm riêng. Chúng ta không bác bỏ, không phủ nhận quá khứ, lịch sử hào hùng, thế hệ trẻ ngày ấy đã góp phần không nhỏ vào thắng lợi chung của đất nước. Đó là lý tưởng muốn được chiến đâu, hi sinh cho độc lập, tự do tổ quốc, cho tự hào dân tộc. Nhưng chúng ta không thể lấy thước đo của ngày hôm qua áp dụng vào ngày hôm nay, cũng không thể đem thế hệ trước so sánh, áp dụng cho thế hệ sau. Đơn giản vì mỗi thế hệ có một môi trường riêng, một nhận thức, một hoàn cảnh và một sứ mệnh riêng. Vì vậy "Không có chuyện lớp trẻ ngày nay quay lưng với quá khứ!" (Tổng bí thư Đỗ Mười nói ).
Tuổi trẻ hiện nay đã khẳng định tiếng nói và lý tưởng sống của mình chính là phấn đấu tới mục tiêu "dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ văn minh". Với riêng mỗi cá nhân, đã sinh ra trong đời, ai trong chúng ta cũng khao khát được sống hạnh phúc. Hơn thế nữa, từ đáy lòng của con người luôn ước ao có được một cuộc sống bình an, vui tươi, không lo âu buồn phiền, không đau khổ oán than, muốn an hưởng sự may lành hơn là bất hạnh, giàu sang hơn là nghèo nàn.
Còn nhớ năm 2005, trên báo chí luôn nhắc đến gương người Việt trẻ Nguyễn Phương Ngọc - người dám ước mơ đứng trên bục cao nhất của "Trí TuệViệt Nam". Phương Ngọc sinh năm 1983 tại Hải Phòng cuối cùng đã đoạt Giải công nghệ cuộc thi "Trí Tuệ Việt Nam 2004". Đã giành giải nhất phần thi thuật toán tại cuộc thi Imagine Cup 2005 (cuộc thi quy tụ 17 nghìn sinh viên từ 90 quốc gia trên thế giới) do Tập đoàn Microsoft tổ chức tại Yokohama (Nhật Bản).




(2) 

 Tương lai của một dân tộc tốt đẹp hay suy vong phụ thuộc vào rất nhiều yếu tố, và một trong những yếu tố đó là tuổi trẻ. Có thể nói, tuổi trẻ và tương lai của đất nước là hai yếu tố không thể tách rời.
Tuổi trẻ là lực lượng những con người đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người, thời gian cống hiến cho xã hội lâu dài. Họ có sức khoẻ, có khát vọng hoài bão, có lý tưởng, dám nghĩ dám làm, không ngại khó khăn hay lùi bước trước gian khổ. Nói một cách khác, họ là nguồn tài nguyên vô giá của mỗi dân tộc. Còn tương lai đất nước là để chỉ con đường phía trước của một dân tộc. Nó có thể tươi đẹp hoặc có thể ảm đạm. Nói đến tương lai của đất nước là nói đến sự phát triển của mỗi dân tộc, tuổi trẻ có vai trò quyết định rất lớn. Bởi vì lịch sử của mỗi dân tộc, thì trong mỗi giai đoạn đều có những đòi hỏi, yêu cầu cấp thiết mà con người phải đáp ứng. Và hơn hết, lực lượng tuổi trẻ là những con người có thể đáp ứng yêu cầu đó của lịch sử.
Để hiểu rõ được điều này, chúng ta cần thấy được, trong suốt chiều dài lịch sử của dân tộc Việt Nam, tuổi trẻ đã làm được gì ? Xưa kia, những vị anh hùng dân tộc như Hai Bà Trưng, Bà Triệu, Trần Quốc Toản, Trần Quốc Tuấn, Nguyễn Trãi,… đã làm cho để quốc phương Bắc hiểu rằng không dễ gì có thể thôn tính được dân tộc ta. Ví dụ như hai bà Trưng Trắc và Trưng Nhị đã dấy lên cuộc khởi nghĩa chống giặc Ngô vào thế kỷ thứ I, khiến toàn thể Giao Châu bị trấn động. Hay như ông Quang Trung, ông đã chỉ huy nhân dân ta, chiến thắng hai mươi vạn quân Thanh xâm lược. Ông là một con người đánh trăm trận trăm thắng Họ là những con người của tuổi trẻ, dám nghĩ, dám làm, họ cứ kế tiếp nhau đứng dậy đánh giặc, duy trì sự tồn tại của đất nước.
Vào những năm thế kỷ hai mươi, trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ, tuổi trẻ Việt Nam đã lập được rất nhiều chiến công. Họ là những lực lượng bộ đôi du kích, dân quân, thanh niên xung phong, họ bảo vệ đất nước, họ đánh đuổi giặc, với một khát vọng giải phóng đất nước. Nào là chị Võ Thị Sáu, anh Nguyễn Văn Trỗi, anh Bế Văn Đàn, … họ đã viết tiếp những trang sử vàng cho dân tộc ta. Và đặc biệt, người thiếu niên trẻ tuổi, tiêu biểu nhất đó là Nguyễn Ái Quốc. Người đã dùng sức mạnh của tri thức để giải phóng dân tộc ta. Với đức tình cần cù, ham học hỏi, Bác đã thu nhận được nguồn kiến thức to lớn khiến người đời phải than phục.
Tuổi trẻ hiện nay, chiến tranh đã lùi xa ba mươi năm, và hơn lúc nào hết, đây là lúc chúng ta phải góp phần xây dựng và bảo vệ đất nước để thoả lòng mong ước của Bác Hồ : “Non sông Việt Nam có trở lên tươi đẹp hay không, dân tộc Việt Nam có bước tới đài vinh quang để sánh vai với các cuơng quốc năm châu được hay không, chính nhờ một phần lớn ở công họ tập của các em.” Tuổi trẻ Việt Nam luôn đi đầu trong mọi lĩnh vực như khoa học kỹ thuật, kinh doanh, sản xuất,… Những tấm ngương học tập như Ngô Bảo Châu, Nguyễn Phương Ngọc đã làm rạng danh cho nền toán học nước nhà, để thế giới phải khâm phục tuổi trẻ Việt Nam, hay như Đặng Lê Nguyên Vũ – một doanh nghiệp trẻ, Phan Hồng Huy – 15 tuổi giải nhất tin học không chuyên,… Và còn biết bao con người Việt Nam khác, họ đã trở thành những lực lượng thanh niên tình nguyện, đi đến những miền đất xa xôi của tổ quốc để lập nghiệp, cứu giúp những người còn nghèo khổ.
Nhưng bên cạnh đó, vẫn còn tồn tại những học sinh, sinh viên không biết tôn trọng tuổi trẻ, sống hời hợt, vô trách nhiệm. Họ đam mê những thị yếu tầm thường, như là rượu chè, cờ bạc, nặng hơn nữa, họ lười lao động, sống bằng lừa đảo, trộm cắp.
Vậy, chúng ta phải làm gì ? Tuổi trẻ hiện nay phải sống có lý trí, có hoài bão và có đạo đức. Chúng ta phải trau dồi tri thức để đáp ứng kịp thời những nhu cầu của đất nước, của xã hội.







(3)


Đó là lời căn dặn thế hệ trẻ của 2nước của Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và Tổng Bí thư, Chủ tịch Hồ Cẩm Đào trong buổi gặp gỡ thanh niên Việt - Trung.
Van menh tuong
 lai dat nuoc tuy thuoc vao thanh nien
Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh vàTổng Bí thư, Chủ tịch nước CHND Trung Hoa Hồ Cẩm Đào trong buổi gặp gỡ đại biểu thanh niên hai nước Việt - Trung. Ảnh: Hồng Vĩnh
Chiều 1/11, Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và Tổng Bí thư CHND Trung Hoa Hồ Cẩm Đào đã gặp gỡ các đại biểu tham gia chương trình hữu nghị thanh niên Việt Nam – Trung Quốc tại Trung tâm Hội nghị Quốc tế ở Hà Nội.
Các đại biểu thanh niên cùng hát vang bài ca truyền thống hữu nghị giữa hai nước láng giềng anh em “Việt Nam – Trung Hoa” bằng tiếng Trung Quốc.
Không khí tươi trẻ và đầy nhiệt huyết khiến đồng chí Hồ Cẩm Đào cảm thấy như mình đang sống những ngày còn tuổi trẻ. Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh và Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào lần lượt phát biểu căn dặn các đại biểu thanh niên.
Cả hai nhà lãnh đạo đều nhiều lần nhắc đến câu nói cửa miệng của nhân dân hai nước về quan hệ hữu nghị truyền thống “vừa là đồng chí vừa là anh em”.
Trải qua thời gian thử thách, mối quan hệ ấy ngày càng tốt đẹp. Hai Tổng Bí thư đều căn dặn thanh niên hai nước phải luôn luôn quí trọng và không ngừng vun đắp cho tình hữu nghị Việt – Trung do các cố Chủ tịch Hồ Chí Minh và Mao Trạch Đông đặt nền móng, xây dựng và được các thế hệ lãnh đạo hai nước sau đó dày công vun đắp.
Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh nhấn mạnh Việt Nam coi đó là tài sản vô giá của hai dân tộc Việt – Trung. Ông nhắc lại lời Chủ tịch Hồ Chí Minh: “Trăm thương, ngàn nhớ, vạn tình/Tinh thần hữu nghị quang vinh muôn đời”.
Khi Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh vừa đọc xong câu thơ này, một tràng pháo tay của các đại biểu thanh niên hai nước nổi lên vang dội biểu thị sự hưởng ứng nhiệt liệt.
Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh căn dặn các thế hệ thanh niên hai nước phải gìn giữ, phát triển mối quan hệ đó mãi mãi cho muôn đời sau. Muốn vậy thế hệ trẻ hai nước cần thực hiện tốt phương châm 16 chữ vàng “Láng giềng thân thiện, Hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, Hướng tới tương lai” và tinh thần 4 tốt “Láng giềng tốt, Bạn bè tốt, Đồng chí tốt, Đối tác tốt” mà lãnh đạo hai nước đã thỏa thuận.
Tổng Bí thư Nông Đức Mạnh thông báo với các đại biểu thanh niên hai nước kết quả tốt đẹp mà hai bên đạt được trong chuyến thăm Việt Nam của đồng chí Hồ Cẩm Đào.
Đồng chí khẳng định Đảng, Nhà nước và nhân dân Việt Nam luôn đánh giá cao vai trò của thanh niên đối với sự nghiệp cách mạng của hai nước.
Tiền đồ và tương lai của mỗi nước tùy thuộc vào sự phát triển và trưởng thành của thanh niên. Trong bối cảnh quốc tế biến đổi nhanh chóng có các cơ hội và thách thức đan xen với nhau, đòi hỏi thanh niên hai nước phải nỗ lực cao hơn, có tầm trí tuệ cao hơn, bản lĩnh tốt hơn, tiếp tục góp phần xây dựng hai nước ngày càng phồn vinh.
Đồng chí đề nghị các cơ quan hữu quan mỗi nước tạo điều kiện để thanh niên hai nước giao lưu thường xuyên hơn.
Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào cũng khẳng định tương lai và hy vọng của quan hệ Trung - Việt gửi gắm vào thanh niên. Đảng, Chính phủ và nhân dân Trung Quốc luôn ủng hộ mạnh mẽ các cuộc giao lưu thanh niên hai nước, hy vọng qua đó tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau, tăng thêm sức sống của tình hữu nghị giữa hai dân tộc.
Đồng chí căn dặn các thanh niên phải làm cho tình hữu nghị đó ăn sâu, bắt rễ vào các thế hệ mai sau. Tổng Bí thư Hồ Cẩm Đào dẫn câu châm ngôn nổi tiếng ở Trung Quốc: “Sông Trường giang lớp sóng sau đẩy ngàn sóng trước/ Trên thế gian người trò sẽ giỏi hơn người thầy” để nói rằng qui luật lịch sử cho thấy tương lai dân tộc tùy thuộc vào thanh niên.
Ông khuyên các thế hệ thanh niên hai nước không ngừng phấn đấu học tập để xây dựng đất nước mình đồng thời củng cố và tăng cường tình hữu nghị truyền thống giữa hai dân tộc.

Những kỉ niệm sôi động ngày khai trường năm học 2009...


“Trên sân khấu dưới ánh sáng của đèn Neon em nhìn thẳng xuống dưới, hội trường thật đông, những nụ cười của các thầy cô, của các bạn làm em tự tin hơn, bớt run hơn. Em đã tự nhủ với lòng mình rằng bố mẹ ơi! Tuy con đã làm bố mẹ phiền lòng khi con không đỗ được Đại học, nhưng dưới mái trường Phan Chu Trinh con vẫn luôn cố gắng học thật tốt để bố mẹ khỏi phiền lòng. Bố mẹ ơi! Hãy tin ở con, Thầy cô ơi! Hãy tin ở em.

Dù rằng chưa đạt được mức học bổng cao nhất nhưng em sẽ cố gắng hơn nữa để năm học 2009-2010 đạt kết quả cao nhất. Từ khi bước chân vào mái trường Phan Chu Trinh em tự tin hơn và không mặc cảm  nữa vì em hiểu “Chỗ ta đứng không quan trọng mà quan trọng là hướng ta đi” và nhất là lại được sự quan tâm của các thầy cô giáo ….”


Trịnh Thị Vân Anh - Lớp K6G

“Buổi lễ được mở đầu bằng những tiết mục văn nghệ - kết quả của toàn bộ nhiệt huyết, công sức của thầy và trò trường Phan Chu Trinh dàn dựng . Trong đó, tiết mục văn nghệ làm tôi thích nhất là tổ khúc “Hà Nội và tôi” của chi đoàn K6G. Chúng ta đang sống ở Hà Nội - một thành phố phồn vinh được nghe những bài hát này đã làm tôi có được những cảm nhận mà trước đến giờ tôi chưa cảm nhận hết được, hương hoa nồng nàn đặc trưng ở các con đường, ngõ phố Hà Nội – Hương hoa sữa. Tôi thấy ấn tượng nhất là sự biểu diễn của các bạn ở màn thứ 3 của bài hát. Một sự biểu diễn giống như trò chơi hồi nhỏ chúng em đã từng chơi,  cùng với đó là tình yêu sinh viên thật trong sáng”

Đào Ngọc Bích - Lớp K6G

“Hình ảnh ấy sẽ mãi chẳng thể phai mờ trong tâm trí em. Khi đứng ở dưới nhìn lên, em dường như thấy được sự đoàn kết một lòng và tình cảm gắn bó thân thiết của thầy và trò trong trường. Điều đó khiến em có cảm giác kỳ lạ, đột nhiên khiến em muốn mình bước vào, hòa cùng mọi người. Nó đã thúc đẩy em tự tin, hào hứng bước lên phía trước, đứng vào hàng , nắm tay các bạn cùng thầy cô cất lên tiếng hát. Đứng cạnh em là Cô Mai và xung quanh là những người bạn mà ngay cả tên em cũng chưa biết, nhưng thật là là em lại thấy sao thân quen và gần gũi đến thế, như những người ruột thịt. Đó là một lần em cùng mọi người thể hiện hết mình, một lần em được biết thầy cô và mái trường là mãi mãi trong em, ….

Mọi người giơ cao những bàn tay nắm chặt lấy nhau, đung đưa theo điệu nhạc, trong mắt em hình ảnh về mái trường Phan Chu Trinh luôn gắn liền với sự đoàn kết lẫn nhau, trần ngập sự thân thiết, gắn bó của những người thân trong gia đình. ”


Lê Thị Phương Thúy - Lớp K6G

“Năm nào cũng sẽ có ngày khai giảng, nhưng em cảm thấy mỗi năm một khác, mỗi cấp học cúng khác nhau. Năm nay cũng vậy, nhưng ngày khai giảng năm nay đã để lại trong em một ấn tượng mạnh mẽ  và rất sâu sắc. Chúng em những sinh viên khóa mới sau khi học tập và tiếp xúc với nhau tuy mới chỉ qua hai tháng  nhưng đã để lại trong em bao nhiêu kỷ niệm đẹp. Em đã học được ở đây tinh thần đoàn kết, cách làm việc đồng đội qua hoạt động chào mừng lễ khai giảng năm học 2009-2010, có lẽ chưa có một môi trường cao đẳng, đại học nào làm được điều này.

Những khoảnh khắc đẹp và gây xúc động mạnh trong ngày lễ khai giảng là lúc kết thúc buổi lễ khi mà tiếng trống trường làm sao động lòng người, và khi cô Dung hiệu trưởng nhà trường đã nói chuyện với các bạn sinh viên, dặn dò các bạn trước khi bước vào năm học mới. Chúng em nghe được những lời đó trong lòng có một cảm giác vui mừng và vững tâm”


Nguyễn Thị kim Dung - Lớp K7A1

“ Hôm ấy qua cái nhìn đầu tiên tôi đã nghĩ cô là cô hiệu trưởng của trường. Ngắn gọn súc tích mang nhiều ý nghĩa, gắn nhiều tâm tư, tình cảm, từng lời, từng từ của cô trong buổi lễ khai giảng đến giờ tôi vẫn nhơ y nguyên.  Nhưng sâu trong tiềm thức của tôi một bức tường thành kiên cố đã sụp đổ hoàn toàn, bức tường thành kiến, mặc cảm khi học ở trường trung cấp. đến thời điểm này nó đã bị sụp đổ, vụn tan. Môi trường này sẽ luôn là mảnh đất tốt để giúp bản thân tôi  sống  tốt bắt đầu từ ngày hôm nay. Ngày 1/11/2009 qua lời phát biểu của cô – Nhà giáo Nguyễn Thị Dung trong ngày lễ khai giảng, tôi nhận ra: dù bạn học trong ngôi trường nào đi chăng nữa chỉ cần bạn nỗ lực hết mình, sống hết mình, tự tin và bạn khẳng định mình - bước tiến nhỏ nhưng thành công lớn”

Nguyễn Quỳnh Trang - Lớp K7A5

“Khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày lễ khai giảng làm em nhớ nhất đó chính là lúc hai tập thể lớp K6I và lớp KT6A cùng các bạn sinh viên toàn trường, các thầy cô giáo tay trong tay hát vang bài hát “Những người bạn bên tôi”  khiến  em xúc động đến nghẹn ngào rơi nước mắt.

Nguyễn Thị Ngọc – Lớp K6G

“Khi tiếng trống trường vang lên cùng với bài hát “Để gió cuốn đi”, lúc đó cả không khí trong hội trường thật nghiêm trang lặng đi trong bài hát để gió cuốn đi cùng với tiếng trống trường vang vọng. Tất cả mọi người đều xúc động. Tiếng trống vang lên như thúc giục chúng em thời gian đang trôi và thời gian không còn nhiều nữa, vì vậy các bạn hãy cố gắng học tập thật tốt”

Ngô Thị Phương - Lớp K6G

“Cuối buổi lễ khai giảng, tất cả mọi người đứng dậy hát bài “Để gió cuốn đi” trong tiếng trống khai trường. Mỗi người ai cũng có cảm xúc riêng, ai cũng đứng nghiêm trang khi nghe tiếng trống trường. Khi tiếng trống vang lên, lời bài hát ngân nga, tiếng trống cứ vang mãi và lời bài hát cũng ngân mãi. Sống và học tập trong ngôi trường này đã dạy cho em biết bao điều về tình yêu thương giữa con người với con người.

Ngô Thị Hồng - Lớp K6G.

“Tiếng trông khai trường đã dứt mà trong em vẫn còn cảm giác bồi hồi xúc động. Thầy cô ơi, các bạn ơi! Em muốn hứa với mọi người rằng: “Em sẽ chăm chỉ học tập thật tốt, đến tận phút cuối cùng khi mà em vẫn còn là sinh viên trong trường, và em luôn tin tưởng rằng mình sẽ thành công”

Hoàng Văn Bản - Lớp KT6A

Em đã suy nghĩ rất nhiều,  thầy cô đã cho em một môi trường học tập thật vui, để chúng em học tập và rèn luyện. Chính từ ngôi trường này. em tự tin khẳng định mình,  làm được nhiều điều mà trước đây tưởng chừng không thể nào làm được.  em  rất cảm động, biết ơn thầy cô, bạn bè và mái trường này.

Hoàng Văn Bản - Lớp KT6A

“Chính dưới mái trường này chúng tôi đã học hỏi rất nhiều bài học và chúng tôi có cơ hội tự khẳng định mình trước mọi người. Chúng tôi đã học được  những điều bình dị trong cuộc sống …

Trong một không khí trang nghiêm, tiếng trống khai trường được vang lên do thầy bí thư đoàn trường Đoàn Mạnh Dương đánh lên xen lẫn vào đó là những lời thơ thật cảm động của cô Gang phó hiệu trưởng nhà trường làm cho tôi và toàn thể sinh viên xúc động. Dù có đi đâu tôi cũng sẽ luôn nhớ về hình ảnh đẹp, xúc động ấy. Khoảnh khắc tiếng trống trường vang lên tôi luôn nghĩ về thầy cô, những người đã truyền cho tôi những gì tốt đẹp nhất, và tôi nghĩ về những người bạn luôn sát cánh bên tôi. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất đối với tôi và nó làm cho tôi xúc động…”


Nguyễn Thị Nhung - Lớp KT6A

“ …. Và cô Huế, cô chủ nhiệm chúng tôi cũng vậy, cô mang trong mình một trái tim đầy nhân hậu và tình yêu thương học trò. Đối với tôi cô vừa là một người cô hiền dịu cũng là một người chị gái thân thương. Trong khi bài hát đó và cả cô và lũ học trò chúng tôi đều hòa chung cùng một nhịp không còn khoảng cách và ranh giới nữa. Tôi rất yêu và kính trọng cô, cô luôn mong những gì tốt đẹp nhất sẽ đến với cô giáo thân yêu của chúng tôi. Và bài hát đó cũng là tất cả những tình cảm dạt dào đầy thân thương mà thầy cô và mái trường Phan Chu Trinh gửi tới chúng tôi. Tôi rất hạnh phúc khi học dưới mái trường này và có sự quan tâm chăm sóc của thầy cô. Cảm xúc đó có lẽ sẽ chẳng bao giờ tôi quên được, trong những giây phút tuyệt vời đó có người khóc, nghẹn ngào, có người đứng lặng không biết nói gì hơn. . Chúng tôi sẽ nhớ mãi không bao giờ quên cảm giác hạnh phúc đó. Cảm ơn thầy cô mà mái trường đã  cho tôi một ngôi nhà thứ hai đầy ắp tiếng cười và tràn ngập hạnh phúc yêu thương trong vòng tay bè bạn và thầy cô thân yêu”

Nguyễn Thị Thu Trang - Lớp KT6A

“Riêng tôi khi hát về nó là cả một tấm lòng biết ơn sâu sắc đến các thầy cô, đến các bạn bè trong  tập thể lớp KT6A và cô giáo chủ nhiệm tôi. Tôi nhìn các bạn vui cười mà trong lòng cũng thấy vui, ấm áp hơn. đặc biệt khi hát bài này tôi không kìm được xúc động khi nhớ về cha mẹ mình. Cha mẹ tôi đã cho tôi bước vào môi trường học tập như mái trường Phan Chu Trinh. Khi hát câu “Để gió cuốn đi” tôi muốn gió hãy cuốn hết đi những lo toan, những khó khăn nhọc nhằn mà cha mẹ tôi đã vì chị em tôi để giúp chị em chúng tôi có một cuộc sống đẹp về sau và có đủ hành trang bước vào đời”

Nguyễn Thị Thủy - Lớp KT6A

“Khi bước chân vào mái trường Phan Chu Trinh, em có cảm giác mình thật nhỏ bé, mình thật buồn!. Không đỗ vào đại học, nỗi buồn đó cứ theo em suốt thời gian qua. Nhưng không mái trường và thầy cô Phan Chu Trinh đã đem lại niềm vui, niềm tự hào trong em. Được sống được đoàn kết với tập thể, đwocj sẻ chia những mệt nhọc những niềm vui, những giọt nước mắt lăn trên má mỗi khi xúc động trào về và những cái ôm thân mật trao nhau, vỗ về. Ôi! Cái khoảnh khắc ấy làm sao em có thể quên. Dù có ở nơi đâu tôi cũng nhớ về các bạn KT6A ạ!. Mái trường Phan Chu Trinh ơi! Cùng mình hô vang khẩu hiệu KT nhé!...

Em không biết mọi người cảm thấy ra sao khi nghe bài hát này,  nhưng những gì em đã nhìn thấy trong buổi lễ khai giảng là cả hội trường đều là những khuôn mặt tư lự, những khóe mắt đo đỏ, hòa cùng lời hát, thì em hiểu rằng bài hát đã đi vào lòng người”


Trần Thị Mai Hương - Lớp KT6A

“ … Nhưng lần khai giảng năm nay thì đặc biệt hơn, xúc động hơn nữa vì năm nay là năm cuối của em, em không biết sang năm còn được dự một buổi lễ khai giảng long trọng như vậy nữa không. Giây phút khiến người ta xao xuyến và bồi hồi nhất đó là lúc tiếng trống khai giảng của thầy Dương hòa với lời thơ của cô Chu Hương Giang bồi hồi, sâu lắng . Tất cả mọi người đều im lặng, nghiêm trang lắng nghe, cảm xúc trào dâng. Đây là giây phút khiến em phải suy nghĩ nhiều nhất vì bắt đầu một năm học mới với bao nhiêu niềm tin và hy vọng của cha mẹ gửi gắm đến chúng em. Làm thế nào để đáp lại những hy vọng đó của cha mẹ mình. Bao nhiêu là suy nghĩ và dự định xảy ra cùng một lúc trong đầu em, thật là xúc động và bồi hồi …”

Nguyễn Văn Thuật - Lớp Q6A

“Khi bài hát “Những người bạn bên tôi vang lên đã khuấy dộng cả hội trường. Cả hội trường như muốn nổ tung. Những lời ca của ca khúc đó làm cho em không cầm được nước mắt. Mỗi con người chúng ta dù già hay trẻ đều cần có những người bạn cho mình, những người bạn đã giúp cho chúng ta những khi gặp khó khăn. Họ chia sẻ những niềm vui, hay nỗi buồn trong cuộc sống cũng như trong học tập. Sự đoàn kết của tình bạn tạo cho chúng ta một khối sức mạnh để có thể vượt qua những chặng đường gian khổ …”

Đỗ Thị Hiền - Lớp Q6A

“ ….. Tiếng trống của thầy giáo Đoàn Mạnh Dương cùng vang lên, cảm giác lúc ấy sao thật bồi hồi, xúc động trong tâm trí của em. Cảm giác ấy cứ ghi sâu mãi trong lòng em, thời khắc ấy làm em thêm xao xuyến như có cái gì đó thúc giục trong lòng mình, cái giờ phút ôi sao mà thiềng liêng quá! Lúc đó em thấy mình như đang bị tiếng trống ngân nga ấy, dõng dạc ấy cuốn đi …

Hãy sống bằng cả nhiệt huyết của trái tim mình, mạnh mẽ, dõng dạc hay có lúc trầm lắng, chậm dãi .. như những tiếng trống”


Nguyễn Thị Hiền - Lớp K6I

“Em thật bất ngờ là giờ em đang học trung cấp chuyên nghiệp rồi mà vẫn được nghe tiếng trống ngày khai trường. Lúc mới vào trường em rất nản trí, nhiều lúc muốn bỏ không học nữa, đến giờ em mới hiểu và nhận ra rằng mọi thứ không phải như em suy nghĩ, nó hoàn toàn mới lạ và phong phú khi học tập tại ngôi trường này. Có lẽ chính tiếng trống khai trường đó đã tiếp thêm cho em sức mạnh để bước trên con đường mà em đã chọn”

Ma Thị Phẩn - lớp T6A

“ Em thấy thực sự thấm thía với bài hát “Để gió cuốn đi’ , chúng ta gieo lòng tốt như: giúp đỡ bà cụ sang đường, tìm nhà giúp em bé bị lạc, biếu một đồng cho cụ già 80 ăn xin, hay chỉ đường cho một người lạ …. Sẽ chẳng ai biết lòng tốt của chúng ta nhưng hãy cứ hành động một cách cao thượng và lương thiện để không thấy hổ thẹn với lương tâm, để động viên những “Con chim đau” trong cuộc sống …. Em kính mong các thầy cô sẽ tiếp tục truyền đạt những kỹ năng sống tới chúng em theo nhiều cách như vậy, biết đâu sẽ làm thức tỉnh tình yêu của mỗi người vì cuộc sống đã vô hình khiến nó lu mờ dần ….”

Giàng Thị Mảy - Lớp K6I

“Bài hát “Để gió cuốn đi” trong phút truyền thống đầy nhiệt huyết, trang trọng. … Bài hát như một lời nhắn nhủ tâm sự làm ta thêm yêu cuộc sống này, để cho gió cuốn đi tất cả những ưu tư”

Hoàng Thanh Phương - Lớp K6I

“Sau phần nhận học bổng và phần thưỏng trao cho kết quả cuộc thi Tài năng tuổi trẻ tháng 10 em đã khóc, khóc rất nhiều, không phải khóc vì K6I chúng em không nhận được giải thưởng cao nhất. Chúng em khóc vì chúng em nhớ lại những giây phút chúng em cùng nhau tập luyện, cùng nhau cố gắng. Em hiểu rằng sự cố gắng của em cho dù không đạt được kết quả như mong muốn nhưng khi nhìn thấy từng khuôn mặt của lớp K6I là sự tự hào, là niềm vui, là niềm hạnh phúc vô bờ bến … Chúng em đã thực sự thành công! Ngay lúc ấy bài hát “Để gió cuốn đi” cất lên: “Sống trong đời sống cần có một tấm lòng. Để làm gì em có biết không? Để gió cuốn đi, để gió cuốn đi …”Em hiểu rằng sống trên đời hãy luôn chân thành, luôn cố gắng hết mình, không mưu cầu lợi riêng, không hy vọng được đáp lại. Tất cả chỉ để gió cuốn đi, để cuộc sống luôn tốt đẹp và yên bình”

Lê Thị Thúy An - Lớp K6I    

“Em xin được cảm ơn cô, cảm ơn cô đã động viên chúng em khi chúng em không đỗ vào đại học, cảm ơn cô đã cho chúng em cơ hội để thực hiện ước mơ của mình. Qua lời phát biểu của cô, bản thân em rút ra cho riêng mình một bài học quý giá: “Chỉ khi phấn đấu cho một cái gì đó lớn hơn bản thân, mới có thể nhận ra những tiềm năng thực sự của bản thân mình. Vâng! Chúng em sẽ cố gắng phấn đấu với những gì mình đang có để sau này có một tương lai ổn định”

Dương Thị Dung - Lớp K6G

“Nhưng riêng về cá nhân em, khoảnh khắc đẹp và làm em xúc động nhất đó là khi nhà trường trao phần thưởng cho những bạn đạt thành tích cao trong học tập và những bạn có tham gia công tác đoàn đạt thành tích xuất sắc. Đặc biệt là nhà trường đã trao những món quà để sẻ chia động viên những bạn có hoàn cảnh khó khăn.  Các thầy cô và các bạn đã đong đầy tình cảm của mình để gửi tới các bạn có hoàn cảnh khó khăn, mong các bạn hãy vượt qua những khó khăn thử thách của cuộc sống để vươn lên một cuộc sống tươi đẹp hơn. Em đã nín thở bởi khoảnh khắc ấy để lắng nghe nhịp tim của mình, cái khoảnh khắc ấy sao mà khó quên, sao mà đẹp đến thế!”

Lê Thị Thùy - Lớp K6G

“Sống trong đời sống cần có một tấm lòng” đó là lời trong bài hát “Để gió cuốn đi” được lớp em và lớp KT hát vang cũng là lúc kết thúc buổi lễ khai giảng, không khí hội trường lại càng náo nhiệt thêm. Tiếng vỗ tay reo hò, tiếng hát làm cho hội trường đến phút cuối vẫn nóng bỏng. Lúc hát bài “Những người bạn bên tôi” cùng anh Dương - lớp K6I em cảm thấy lớp em lúc đó các bạn có sự gắn kết đặc biệt. Chúng em cùng bá vai nhau, cùng hát, rồi trong tiếng hát lại bật lên tiếng khóc. Không có lời nào để diẫn tả hết cảm xúc lúc đó, cá nhân em và tập thể lớp K6I cảm thấy rất vui khi được đóng góp phần công sức nhỏ bé của mình cho Phan Chu Trinh, cho buổi lễ khai giảng”

Đỗ Thị Thúy - Lớp K6I

“Em đã cố tình để ý lãng hoa của lớp Q6A mà em có ấn tượng từ trước. Quả thật em đã không lầm, nó thật đẹp. Đợi mãi cũng đến phần thuyết trình của lớp Q6A. Bạn ấy thuyết trình rằng lãng hoa của lớp có hình chữ “L” nghĩa là “Love”. Nhưng điều làm em ấn tượng hơn nữa là khi cô giảng hỏi bạn ấy rằng: Khi cắm hoa quan trọng nhất là điều gì?” Bạn ấy đã khéo léo trả lời thật hay: “trước tiên cần phải yêu hoa, khi cắm hoa phải thổi hồn cho hoa”. Cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay, tiếng hò reo cổ vũ đồng tình. Kết quả đã không làm em và những người cổ vũ cho bạn thất vọng. Bạn trai duy nhất trong cuộc thi đã giành giải nhất”

Lê Thị Tùng - Lớp K6G

Thương quá đi, ngày khai trường...


Thuong qua
 ngay khai truong chay dua
Hãy để ngày khai trường là niềm vui trọn vẹn của học sinh, sinh viên. (Ảnh minh hoạ).
Ngày khai giảng, dư âm sôi động và thiêng liêng của nó luôn còn mãi mãi trong tâm trí của tất cả những ai từng trải qua thời đèn sách, bút nghiên. Nhưng không phải lễ khai giảng nào cũng là những kỷ niệm dễ thương và đáng nhớ.
Trong một vài năm gần đây, như đã thành “luật” của ngày khai giảng, không chỉ ở những thành phố lớn mà ngay cả những trường xa xôi hẻo lánh, trường nào mời được càng nhiều “VIP”, trường đó càng danh giá. Chính vì thế, trong thời điểm “cận” ngày khai giảng này, cuộc “chạy đua” ngầm giữa lãnh đạo các trường đã diễn ra cực kỳ sôi động và kết thúc là những lễ khai giảng không phải để dành cho... học sinh.
Bản kế hoạch “hoàn hảo”
Trước khi bước vào năm học 2005-2006, với mong muốn tạo nên một “cú hích” ấn tượng cho tân Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân và sẽ mời bằng được ông về dự lễ khai giảng tại trường mình, Hiệu trưởng một trường THPT của tỉnh T. đã xây dựng cả một chương trình “hoành tráng”. Kể về kế hoạch này của mình, ông cho biết: “Đầu tiên, tôi đã gửi thư cho tân Bộ trưởng để trình bày những dự định rất quyết liệt hưởng ứng cuộc vận động “Hai không” vừa phát động.
Sau khi thư đến nơi, ngay lập tức tôi liền tổ chức cuộc Hội thảo về cuộc vận động này với sự tham gia của tất cả học sinh, phụ huynh trong trường rồi mời các đại diện Văn phòng Bộ về dự để báo cáo lên cùng Bộ trưởng. Khi tôi tổ chức Hội thảo này thì có lẽ cả nước chưa có trường nào làm nên trường tôi cũng có lẽ đã là trường đầu tiên trong cả nước hưởng ứng “Hai không”.
Ông còn kể, để đảm bảo sự “hoành tráng” của Hội nghị, đích thân Hiệu trưởng phải đứng lên... điểm danh từng bộ phận tham gia kèm theo lời răn: “Đến không đủ, không vui là chết với tôi!”.
Hội thảo đã được tổ chức, mặc dù rất sôi nổi và rất vui nhưng hồi âm báo về từ phía Bộ vẫn cho biết chưa chắc Bộ trưởng đã về dự được lễ khai giảng. Khi nhận được tin, ông Hiệu trưởng đã thở dài không giấu giếm trần tình với phóng viên: “Vậy là phí cả công tôi! Trường có đẹp đến mấy, tốt đến mấy, phong trào có sôi nổi đến mấy nhưng ngày khai giảng không mời được “ai” thì còn ai biết đến!”
Những ngày khai trường “chạy đua”
Theo dự báo của Bộ GD-ĐT, cả nước sẽ có khoảng 22 triệu học sinh, sinh viên đến trường trong năm học 2007-2008.
Trong đó, bậc ĐH và CĐ là 1.694.000; Trung cấp chuyên nghiệp 710.000.
Bậc học giáo dục phổ thông (Tiểu học, THCS, THPT) là 16.279.000 học sinh; Giáo dục mầm non có 3.284.000 học sinh đến trường.
Còn tại một trường tiểu học nhỏ ở một vùng nông thôn nghèo của tỉnh N, lãnh đạo trường đến phút chót mới biết không thể mời được ai, dù chỉ là một ông chuyên viên của Sở nên đã chỉ tổ chức ngày khai giảng qua loa đại khái cho xong, gói gọn trong vòng 15 phút!
Hiệu trưởng chỉ đạo Hiệu phó: “Toàn là người nhà cả, tổ chức làm gì cho cách rách, phiền hà, mệt!”. Đáng thương nhất là lũ học trò, đã môi son, má phấn, nơ cài đầy tóc, váy áo sẵn sàng mà không được... hát múa!
Nhưng đáng thương hơn cả là lũ học trò phải ngồi dưới nắng dằng dặc mấy tiếng đồng hồ vì bài phát biếu của các... VIP khi Hiệu trưởng thắng trong cuộc “chạy đua”. Tại tỉnh T, Hiệu trưởng một trường phổ thông đã mời được đích thân Chủ tịch tỉnh về dự.
Thế là sau bài phát biểu dài gần 3 trang của Hiệu trưởng lại đến bài phát biểu cũng dài gần 3 trang của Chủ tịch tỉnh. Rồi Chủ tịch tỉnh phát biểu thì những thành phần tháp tùng Chủ tịch tỉnh cũng phải phát biểu, rồi lãnh đạo Sở phát biểu, đại diện giáo viên trường lên phát biểu. Rồi xin hứa, rồi cảm ơn râm ran...
Gần ba tiếng đồng hồ ròng rã trôi qua với toàn những nội dung kiểu như năm học này năm học Chiến lược phát triển giáo dục, năm học chào mừng Đại hội đại biểu toàn quốc... Mong rằng các cấp quản lý giáo dục, các thầy giáo, cô giáo hãy tiếp tục phát huy những thành tích đã đạt được, nỗ lực phấn đấu, không ngừng nâng cao trình độ chuyên môn nghiệp vụ, đổi mới phương pháp giảng dạy để nâng cao chất lượng giáo dục. Các em học sinh hãy ra sức học tập và rèn luyện phấn đấu trở thành con ngoan, trò giỏi, xứng đáng là thế hệ nối tiếp sự nghiệp cách mạng của cha ông....
Học trò túm năm tụm ba ngồi dưới trời nắng, mồ hôi mồ kê nhễ nhại
Mặc dù “ù ù cạc cạc” không nghe rõ loa nói gì nhưng các em vẫn ý thức được rất rõ rằng sau những dãy bàn được phủ khăn trắng có kê các hàng ghế là chỗ ngồi của các đại biểu thì tất cả các dãy ghế đó đều được... che ô!